CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vì Em Mà Anh Đến


Phan_10

Cho dù việc này chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của ai, nhưng mọi người đều hiểu tính cách Trình An Ni, Trình gia nổi tiếng hiển hách trong giới chính trị, nên đương nhiên từ nhỏ cô ấy cũng được nuông chiều kiêu ngạo nên quen rồi, muốn gì tất phải được nấy, cô ấy thích Kiều Ngự như thế, đã phải tìm đủ mọi cách, dỗ dành có, dọa nạt có để vẽ bức tranh ấy, đợi ngày công bố để tung hô về hạnh phúc của mình cho tất cả mọi người biết, nhưng cuối cùng lại bị một người ngốc nghếch như Duy An cướp mất ngôi vị đầu bảng.

Trình An Ni sao có thể cam tâm?

Duy An nhìn những lời lẽ độc ác trên màn hình rồi nhấp chuột, đóng trang web lại. Người ta bị ép tới bước đường cùng sẽ cảm thấy chẳng còn gì phải kiêng dè nữa, cô rất nhỏ nhẹ hỏi cô bạn cùng phòng: “An Ni có về đây không?”

Cố Mộng Mộng thật thà lắc đầu: “Hôm nay không có tiết, nên chắc cô ấy về thẳng nhà.”

Duy An lập tức lấy di động ra bấm số gọi cho An Ni, nhưng bị đối phương từ chối, cô lại gửi tin nhắn: Mình muốn nói chuyện với cậu, cậu đang ở đâu?

Rất lâu sau, cô ngồi bên mép giường cảm thấy trong phòng thật sự quá lạnh, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.

Cố Mộng Mộng đứng dậy đi pha cho cô tách trà nóng, cố gắng an ủi cô: “Cậu đừng đau lòng, mình tin cậu.”

Duy An cảm kích nhìn bạn một cái, Cố Mộng Mộng lập tức rút khăn giấy cho cô: “Cậu muốn khóc thì khóc đi.”

“Mình không muốn khóc, thật đấy.” Cô thật sự không cảm thấy tủi thân gì hết, khóc có thể giải quyết được vấn đề ư? Liên tiếp bị bắt nạt, cô nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa cô đáng phải chịu tất cả mọi nỗi oan uổng đó. Cô cần phải nói rõ với Trình An Ni, thành tích này, kết quả cuối cùng này là do thầy giáo đưa ra, chuyện của Kiều Ngự cô cũng đã lịch sự từ chối rồi, né tránh hết sức rồi. Người dù yếu đuối đến đâu cũng có giới hạn, tại sao mọi lỗi lầm đều đổ hết cho cô, bắt cô phải gánh chịu?

Di động rung bần bật, cuối cùng Trình An Ni cũng đã gửi lại một tin nhắn, rất ngắn gọi, nói nửa tiếng sau gặp ở quán café Vui vẻ ở cổng trường phía đông.

Duy An cầm di động đi thẳng về cổng trưởng phía Đông, ở đấy có một quán café nhỏ rất sáng tạo, nằm giữa một dãy những cửa hàng bán dụng cụ, nguyên liệu vẽ, thường thì xung quanh các trường đại học đều có những nơi như thế này, có thể cho sinh viên vào mạng miễn phí, không gian khá riêng tư, khá thu hút khách.

Cô mói chỉ nghe qua về nơi này, chưa đến bao giờ, phải tìm một vòng mới thấy, cô gọi một cốc café có cái tên cực kỳ kì lạ, nhìn những nét chữ trên Menu mà ngẩn cả người. Chẳng qua chỉ là một cốc Latte nóng bình thường, vậy mà được đặt tên là “Hơi ấm của người yêu”.

Cái tên này làm người ta thấy buồn khi đông đến, gọi loại cafe này chỉ có hai kiểu người, cô đơn càng thêm cô đơn, hạnh phúc vẫn luôn hạnh phúc.

Cửa sổ chớp lật không kéo thẳng hết, ánh sáng lọt qua từng ô cửa chớp, nhưng chẳng chút ấm áp.

Duy An ngồi đợi tới ba giờ chiều, hai tiếng qua đi, Trình An Ni vẫn không xuất hiện, cô bắt đầu thấy chán nản, đầy bụng tức cùng sự nóng ruột muốn được giải thích đã hoàn toàn tan biến. Cô lúc này nhận ra mình thật ngốc, lần nào cũng bị người ta gạt, không phải Kiều Ngự gạt thì là bạn gái của anh ấy gạt, cô nhìn cốc cafe đã hết bắt đầu nghi ngờ liệu có phải kiếp trước mình đã mắc nợ gì họ không.

Đang nghĩ, có người bước từ ngoài cửa vào, cô ngẩn ngơ nên cũng chẳng để ý nhiều, lúc ngẩng lên, thấy người đó đã ngồi ở sofa đối diện với mình rồi.

Duy An càng thêm kinh ngạc: “Anh…”

“Anh biết ngay là em sẽ gọi loại Latte này mà, thích cái tên đó phải không? Hơi ấm của người yêu, thật buồn nôn…” Kiều Ngự vẻ mặt như đang cố gắng chịu đựng, ngẫm nghĩ thế nào vẫn gọi một cốc giống cô.

“Sao anh lại đến đây? Duy An buột miệng hỏi, thấy người ngồi đối diện châm thuốc rít một hơi, dáng vẻ hút thuốc của anh nhìn không giống người xấu, ngược lại trông khá trầm tư.

Kiều Ngự mặt không biểu cảm, trả lời thẳng: “Khi em gửi tin nhắn cho Trình An Ni anh đang ở bên cạnh cô ấy, anh đã nhìn thấy.”

Duy An không còn gì để nói nữa.

“Giận rồi à? Cho rằng bọn anh đang đùa giỡn em phải không?”

Cô không phản ứng, đảo mắt nhìn về phía cửa sổ.

“Này!”

Kiều Ngự gọi hai tiếng không thấy Duy An có phản ứng gì, một lúc sau cô đột nhiên nhìn anh nói: “Em có bạn trai rồi, em không còn bất cứ quan hệ gì với bọn anh nữa, có thể đừng làm phiền cuộc sống của em nữa được không?”

Trò chơi vô vị này hay ho lắm sao? Để cô phải chờ đợi hết lần này tới lần khác. Người nên tức giận là cô, nhưng cô đã chẳng còn gì để nói nữa, đứng dậy định đi.

Kiều Ngự bỗng cuống lên, kéo giật cô lại: “Chỉ có em mới đợi một cách ngốc nghếch như thế! Em không thể động não mà nghĩ à, cô ta tới đây làm gì? Thừa nhận topic đó là do cô ta lập? Nhận lỗi với em? Đừng nằm mơ nữa! Quỷ cũng biết chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ đến! Vì vậy anh mới tới để bảo em đừng đợi nữa, nếu đùa bỡn em thì tại sao anh còn chạy đến đây? Em tưởng ai cũng rảnh rỗi không có việc gì làm giống mình chắc!”

Duy An hất tay anh ta ra: “Vậy được rồi, cảm ơn anh đã đến để nhắc nhở em, em không đợi nữa.”

Quả nhiên giờ ai ai cũng biết, ngay Kiều Ngự cũng đã đọc topic trên BBS rồi, thậm chí những lời của anh đã chứng thực nghi ngờ của Duy An, chủ top đúng là Trình An Ni.

Không gian chật hẹp trong quán café nồng nặc mùi khói thuốc.

Cô nhất quyết muốn đi, Kiều Ngự lại kiên trì nắm chặt cánh tay cô không chịu buông, cuối cùng anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn nữa, đứng dậy kéo cô ngồi xuống.

Không gian trong quán café Vui vẻ khá nhỏ, bàn bên cạnh là hai nam sinh đang nghịch máy tính nhìn thấy họ kéo kéo giằng giằng thì ngẩng lên nhìn đầy tò mò. Duy An không muốn gây chú ý, đành ngồi xuống lại, bình tĩnh nói: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”

Kiều Ngự nhướng nhướng mày, giọng vẫn rất sốt sắng: “Topic đó bị xóa rồi.”

“Hả?” Duy An chưa hiểu gì.

“Đích thân anh đã đi tìm admin của diễn đàn, anh ấy là sư huynh học trên bọn anh một khóa, anh quen, nhưng hôm nay không ở trường, anh đành tới nhà anh ấy để tận mắt thấy anh ấy xóa.” Anh nói ngắn gọn, rồi dụi dụi điếu thuốc đã hút xong vào gạt tàn, ngón tay lại bắt đầu nghịch nghịch chiếc bật lửa hàng hiệu.

Cùng lúc này, Duy An nhận được tin nhắn “báo hỉ” của Cố Mộng Mộng: Topic đó biến mất rồi! Cậu xem cậu xem, công đạo ở lòng người, đừng giận nữa, không sao rồi, những lời đồn đại rồi cũng qua thôi.

Thôi được, cô bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Kiều Ngự khi xuất hiện ở đây, anh muốn khiến cô phải cảm kích, phải biết ơn anh. Với tính khí thiếu gia của Kiều Ngự chắc chắn là anh làm được, nếu không dựa vào cái gì mà anh đột nhiên quan tâm tới cô như thế? Cô bị người ta chửi rủa thảm thê, bình thường những lúc như thế là cơ hội tốt để anh lạnh lùng chế giễu cô mà.

Duy An giơ cánh tay kéo cửa chớp lên, nhìn về phía đường cái xa xa bên ngoài, người qua kẻ lại, ánh mặt trời nhức mắt, cô đành cứng giọng: “Em nên cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn anh.”

Cô nghiến răng nghiến lợi nói, lòng đau tới khó chịu.

Kiều Ngự như bị kim châm, anh tức giận đáp: “Anh không muốn em cảm ơn anh!”

“Thế anh muốn thế nào? Sợ em nói ra sẽ ảnh hướng tới Trình An Ni à, em không làm thế đâu.” Cô cảm thấy mình rất bi thảm, tới lúc này rồi mà vẫn không muốn lựa chọn cách trả thù và trả đòn.

Người con trai trước mặt cô ngập ngừng định nói lại thôi, hình như mấy lần suýt buột miệng chửi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm được, anh chỉ nói: “Tại sao em luôn thích làm con rùa rụt đầu rụt cổ như thế.”

Cô dùng sự im lặng để nói rằng cô không hiểu ý anh.

“Thư tình là em viết, anh biết từ lâu rồi, hôm đó tự Trình An Ni bất cẩn nhìn thấy, vì vậy mới tìm em gây sự. Sau đó, anh gửi tin nhắn hẹn gặp em trước cửa thư viện, gửi xong rồi thì bị cô ấy giật điện thoại, cô ấy cãi nhau với anh cả buổi tối, mãi mới thoát được cô ấy để chạy tới tìm em,nhưng em lại đi cùng người đàn ông đó? Anh nói từng câu, từng từ rất bình thản, ánh mắt nhìn Duy An chăm chăm.

Kiều Ngự giải thích rất đơn giản, nhưng giờ cô nghe chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng một cách khó chịu, là thật là giả thực ra không quan trọng nữa rồi. Cô miễn cưỡng mỉm cười, dáng vẻ vẫn giống như thời còn ngồi cùng bàn với anh, là cô gái ngốc nghếch yêu thầm hotboy đẹp trai của trường, cô luôn là cô gái tự ti đó.

“Ồ, em biết rồi, thực ra cũng chẳng có gì đâu.”

Kiều Ngự hỏi ngay: “Em nhiễm lạnh nên ốm à? Tối đó anh gọi điện cho em mãi, nhưng sau người đàn ông đi cùng em tắt mắt, rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với em, tại sao em…”

Duy An không muốn nghe tiếp nữa, càng không hiểu vẻ sốt sắng truy hỏi của anh là có ý gì, đành lên tiếng cắt ngang: “Thầy Tống là bạn trai em.”

Quả nhiên Kiều Ngự im bặt, anh lại châm thêm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói rất lâu, rồi nở nụ cười lạnh nhạt thường thấy, “Tình yêu thầy trò? Thật không nhận ra, em lại có sức hấp dẫn như thế.”

Nhìn bộ dạng đó của anh Duy An thấy rất giận, chẳng nghĩ ngợi được gì gật đầu luôn, “Đúng, thế thì làm sao, ai bảo em chỉ được thích anh chứ?”

Chim cánh cụt trước kia hình như chưa bao giờ dám làm trái ý Kiều Ngự.

Anh tức tối rít một hơi thuốc thật sâu, đột nhiên nhoài người qua bàn ghé sát mặt vào mặt Duy An, cô chưa kịp định thần, đã bị anh phả hơi thuốc vào mặt. Khi cô ho sặc sụa thì anh lại cười đầy mất mát, như Hoàng Tử Bé bị mất chiếc vương miện vàng vậy.

Có điều, khi khói tan hết, Kiều Ngự như cười như không, dường như cảnh mà Duy An vừa thấy chỉ là lời nói dối trong tiềm thức của cô mà thôi.

Anh lạnh nhạt nói: “Vậy coi như kẻ làm bạn như anh nhiều chuyện rồi. Tốt lắm, lấy tư cách làm bạn nhắc em lần cuối, em nên nhờ bạn trai giải quyết những lời đồn đại giúp em, nếu không anh ta cũng chẳng sống yên trong trường được đâu.”

Đúng, Kiều Ngự là người như thế, sao biết buồn chứ?

Nói xong anh bèn đứng dậy thanh toán, dụi thẳng điếu thuốc đang hút dở xuống mặt bàn trước mặt Duy An, tàn thuốc bay khắp bàn.

Cô nhìn anh bỏ đi, đột nhiên bật gọi: “Kiều Ngự!”

Anh dừng lại, hai tay đút túi, nói bằng giọng vô cảm: “Nhờ em chuyển lời hỏi thăm của anh đến thầy Tống, nói rằng anh vô cùng kính phục thầy, người thích được em, đầu óc nhất định không bình thường.”

Cô chỉ còn biết im lặng đón nhận, thấy cốc cafe của Kiều Ngự còn nguyên mà chưa hề uống, cô lại tiếc, nó là hơi ấm của người yêu mà.

Cũng có thể ngay từ khi mới sinh ra, mỗi người đều có “hơi ấm” riêng thuộc về mình, vô cùng tinh tế, chỉ có người yêu mới cảm nhận được, vì vậy những người đang yêu mới có thể nương tựa sưởi ấm cho nhau.

Đáng tiếc hơi ấm của Kiều Ngự giống như mùa đông ở thành phố Lan, luôn lạnh lẽo, lại còn thêm sương mù, khiến người sợ lạnh như Duy An không bao giờ đến gần được.

Kết thúc buổi chiều hôm nay cũng giống như những lần khác, họ rời khỏi quán café Vui vẻ và đi về hai hướng khác nhau, thậm chí còn không cả cáo biệt, ít nhất thì thời điểm ban đầu là tương đồng.

Duy An về đến ký túc cũng gần bốn giờ, cô còn chưa nghĩ xong tiếp theo phải làm thế nào, mặc dù topic đó đã bị xóa, nhưng Tống Thư Minh là giáo viên, chuyện này nhất định sẽ khiến khoa tiếng Anh nổi sóng lớn. Dù cô cây ngay không sợ chết đứng, kiên trì phớt lờ, nhưng với anh mà nói… Kiều Ngự nói đúng, là một thầy giáo sao có thể để xảy ra chuyện như thế chứ. Càng nghĩ lòng càng rối loạn, cô cúi đầu đi trên đường, đằng sau bỗng vang lên tiếng gọi dài: “Bạn… Duy… An!”

Cô suýt giật bắn cả mình, mãi mới bình tĩnh lại được để quay người nhìn, thấy Trịnh Chí Ma, anh ta mặc một chiếc áo khoác dài rất kỳ quái, vừa giậm chân vừa chào hỏi cô, lạnh tới mức mũi đỏ ửng cả lên.

Cô chẳng biết phải nói gì, đành buồn bã, bực bội hỏi: “Anh đến đợi Mộng Mộng à?”

“Ồ, không không, nói chính xác thì, Duy An này, anh và Mộng Mộng đang đợi em.” Anh ta nói có nhịp có điệu, cứ như đội trưởng đại nhân hôm nay không nghiên cứu thi ca mà chuyển sang Kinh kịch vậy.

Quả nhiên, đúng lúc này Cố Mộng Mộng lao ra khỏi cửa ký túc, trên tay là hòm dụng cụ của hai người, chạy đến trước mặt họ với tốc độ nhanh như chớp, vô cùng vui vẻ nói: “Đi thôi đi thôi, đi vẽ poster.”

Nói xong cô ấy kéo Duy An đi, Trịnh Chí Ma còn ở đằng sau tiếp tục giọng Kinh kích của mình: “Hê hê, đúng thế, chúng ta đang sốt sắng muốn được thi đấu với Đại học A, ngàn vạn lần không thể để thua họ về khí thế, đúng không? Duy An này, việc tuyên truyền cho trường chúng ta nhờ cả vào em và Mộng Mộng đấy! Cố lên cố lên!”

Duy An hạ giọng lẩm bẩm một câu là cô không muốn đi, nhưng cả hai người đều không cho cô có thời gian từ chối, lúc Cố Mộng Mộng buông cô ra, cô đã bị hai người bọn họ đẩy vào phòng học chung rồi.

Chương 21: Thì Ra Nụ Cười Cũng Là Lời Nói Dối

Phân tán sự tập trung đôi khi lại là cách tốt nhất để chữa trị muộn phiền, mọi căng thẳng buồn bực dường như đều tạm thời bị lắng xuống trước những công việc ở đội bóng rổ.

Ba người cười cười nói nói suốt dọc đường, ra sức tìm cách hất hết trách nhiệm của việc tuyên truyền sang người khác. Trịnh Chí Ma kiên trì muốn hai cô gái thiết kế tờ rơi, đồng thời còn muốn các cô đứng phát cho sinh viên ở trong sân trường, chẳng khác với việc phát tờ rơi quảng cáo là bao.

“Tại sao bọn em phải đi? Vẽ thôi cũng đã quá lắm rồi còn phải lao động khổ sai nữa?” Cố Mộng Mộng lười biếng phản đối.

Trịnh Chí Ma ngọt nhạt khuyên bạn gái, xòe bàn tay ra bắt đầu giảng giải đạo lý: “Em xem, những người anh biết toàn học năm hai, năm ba rồi, còn chưa kết thúc học kỳ, chỉ có bọn em rảnh rỗi vào ngày mai thôi.”

Cố Mộng Mộng đành gật đầu, Duy An chẳng có cách nào đành trơ mắt đứng nhìn mình bị hai người đó nhốt trong lớp học, chấp nhận số phận mà đồng ý: “Thôi được rồi.”

Dù sao cô cũng không thể đứng nhìn bạn bè gặp khó khăn, thở dài một tiếng bày tỏ sự khuất phục, nhưng trong lòng thấy có chút hổ thẹn, bởi vì cô bắt đầu lên kế hoạch bỏ chạy giữa chừng vào ngày mai, thực sự cô không muốn gặp lại Kiều Ngự nữa.

Mấy ngày nay giảng đường không có ai lên học, ít người mới có thể tập trung vẽ, sau buổi tối hôm nay Trịnh Chí Ma sốt sắng giục giã họ làm việc.

Thứ Sáu mọi thứ phải xong xuôi, trong vòng hai ngày Duy An và Cố Mộng Mộng phải thiết kế tờ rơi, rồi còn phải ra bản phác thảo cho poster. Cuộc sống bỗng trở nên rất bận rộn, nhiều màu sắc hơn, cuối cùng cũng giúp Duy An hoàn toàn tập trung trong bầu không khí mỹ thuật, vứt bỏ mọi phiền não.

Không mở máy tính, không đi dạo trong sân trường, cô kìm nén không cho phép mình đi nghe ngóng những chuyện xảy ra sau đó, vậy mà lòng bình yên hơn nhiều. Đồng thời sau lần gặp mặt ở quá café Vui vẻ, cả Kiều Ngự lẫn Trình An Ni đều biến mất không kèn không trống, không gây khó khăn gì cho cô nữa.

Chương trình phát thanh của trường đang phát một ca khúc, giọng người dẫn chương trình vẫn rất dịu dàng như thường ngày, hình như cố ý muốn làm nền cho giai điệu tình cảm đó: Mây lang thang trôi, em đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, sau lưng em là biển rộng thênh thang…

Mọi thấp thỏm, lo âu lẫn tức giận dần dần lắng xuống.

Duy An biết bài hát này có tên Lễ tình nhân trong tranh sơn dầu, cô nhẹ nhàng dùng bút phác thảo trên giấy, lòng thầm nghĩ, nếu có thể được yên tĩnh để làm việc mà mình thích, thì cho dù cô đơn một chút cũng chẳng sao.

Thứ Năm, bớt chút thời gian trong lúc vẽ Duy An đi đến bên cửa sổ gọi điện cho Tống Thư Minh, đáng tiếc nghe thấy tổng đài báo máy anh không nằm trong vùng phủ sóng. Cô không biết có phải anh đang bận hay không, đành nhắn tin nói mấy hôm nay mình có việc, cuối tuần sẽ tới tìm anh sau.

Lúc đặt di động xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới những dòng chữ mình và Cố Mộng Mộng trước kia từng viết trên đó, họ đều có ước mơ của riêng mình, đều muốn trở thành những họa sĩ ưu tú xuất sắc. Mặc dù những chuyện ấy thật xa xôi, nhưng chỉ những lúc vẽ Duy An mới thấy mình mạnh mẽ, đó là thế giới thuộc về riêng mình cô, yên tĩnh và trung thành.

Cô lén cười nhạo tính rụt rè nhút nhát của mình, ngẫm nghĩ thế nào, lại cầm máy lên nhắn tin cho Tống Thư Minh: Thầy ơi, bức tranh em vẽ đạt điểm cao nhất đấy. Mấy hôm nay cô không có thời gian để khoe với anh, giờ đột nhiên lại dùng giọng điệu ấy để báo cáo, có lẽ Tống Thư Minh sẽ nghĩ cô trẻ con, kiêu ngạo và ham hư vinh.

Nhưng Duy An thích cảm giác đó, cảm giác được bảo vệ, anh là chỗ dựa của cô, cho dù cả thế giới này có sụp đổ.

Nghĩ thế, đột nhiên cô nhận ra cuộc sống của mình đã không còn liên quan chút nào với Kiều Ngự nữa. Học kỳ trước, cô còn lén rúc chăn nghĩ tới khuôn mặt nghiêng của Kiều Ngự, phác thảo những đường nét trên khuôn mặt anh, mỗi lần ngắm bức vẽ anh là ngắm liền mấy tiếng đồng hồ.

Quả nhiên, cuộc sống đôi khi có những tình tiết như trong truyện, Duy An đợi một người, đợi tới mức chính bản thân cô cũng không chịu nổi nữa mà từ bỏ. Khi đó, Kiều Ngự mới chịu ngồi trước mặt cô cùng cô uống ly café “Hơi ấm của người yêu”. Cuối cùng cô kết luận, chuyện cổ tích cũng có tính triết học nhất định. Ví dụ, hoàng tử công chúa hay kỵ sĩ và phù thủy; đôi khi, hai người căn bản không đứng trong cùng một thế giới, tình yêu đau khổ như thế chắc chắn thất bại.

Huống hồ có ai từng nói rằng, một nghìn tòa cung điện sụp đổ cũng không bằng một lần trái tim tan nát.

Cô nhìn về phía thư viện xa xa, nó kiêu hãnh đứng đó giống như sự tồn tại của hồ sơ và nhân chứng, cô muốn hỏi nó, tất cả những nỗi đau và niềm cảm động sau này liệu có còn ai nhớ tới không?

Nhưng thư viện không biết nói.

Cảm xúc dâng trào, Duy An đứng một mình bên cửa sổ cảm khái, Trịnh Chí Ma từ ngoài đi vào phá vỡ không khí đó, anh ta lên tiếng: “Đúng rồi! Duy An này, Mộng Mộng về ký túc lấy khăn, vừa rồi gọi điện báo đã vào mạng kiểm tra lần nữa, topic đó bị xóa thật rồi.”

Duy An gật đầu, Trịnh Chí Ma ngập ngừng ghé sát người cô hỏi: “Topic gì thế? Khi anh lên mạng tìm kiếm để đọc thì đã không thấy đâu nữa, Mộng Mộng không chịu nói.”

“Không có gì, tin vớ vẩn ấy mà.”

Trịnh Chí Ma quay đầu bày tỏ sự bất mãn, vừa bỏ đi vừa ngâm thơ: “Thật vô vị. À… Sao chỉ say mê những gì vàng úa, còn vui tươi em lại tỏ ra buồn?(*)”

(*) Bài Sonnet số 8 của William Shakespeare, Phan Cẩm Thịnh dịch

Duy An cầm bút vẽ lắc đầu phớt lờ anh ta, giờ ngoài thẫn thờ và nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại cô đều dùng để làm việc.

Vậy là liền hai ngày sau đó, Trịnh Chí Ma đã biến thành nhân vật Chu râu vểnh(*) nổi tiếng. Sau khi tập luyện ngoài sân bóng, anh ta chạy lên giảng đường, tay cầm tập thơ của Shakespeare, ngồi ở vị trí cao nhất, từ trên nhìn xuống giám sát bạn gái và cô bạn cùng phòng của bạn gái làm việc.

(*) Chu râu vểnh là nhân vật địa chủ ác bá nổi tiếng dưới ngòi bút của Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm Gà gáy nửa đêm

Ngay cả căn phòng để cho họ làm việc này, cũng là do Trịnh Chí Ma lấy uy danh của đội trưởng đội bóng rổ, nằn nỉ ngọt nhạt cả nửa ngày với thầy giáo giữ chìa khóa mới lấy được. Duy An nói Trịnh Chí Ma đã chiếm dụng cơ sở vật chất của trường một cách phi pháp; còn anh ta lại hống hách nói muốn mang vinh quang về cho trường, nhà trường phải cảm ơn ba người bọn họ mới đúng.

Đội trưởng đại nhân được ăn còn được nói, nhưng chưa đủ, trong thời gian giám sát liên tục đưa ra những lời đánh giá, nhận xét: “Hì hì, quả nhiên là nhân tài của Học viện Mỹ thuật, vẽ đẹp quá. Ừm… đúng rồi, quả bóng vẽ to hơn một chút, che tay của người cầm đi.”

Duy An đã chấp nhận sẽ giúp đỡ anh ta, cũng may đội bóng rổ không yêu cầu nhiều, cô và Cố Mộng Mộng cũng gần như hoàn thành công việc vào tối thứ Năm, Trịnh Chí Ma vô cùng vui vẻ, mang đi in để chuẩn bị cho trận thi đấu hôm sau.

Trước lúc ra khỏi cửa, anh ta còn hét lớn với giọng rất hống hách: “Duy An, quả nhân vô cùng kính trọng nhà ngươi, sau trận đấu, quả nhân sẽ mời nhà ngươi ăn cơm.”

Duy An đã quen với việc một ngày anh ta thay đổi vài lần phương thức nói chuyện này, cô chỉ “ừm” một tiếng rồi thu dọn đồ đạc quay về ký túc xá.

Trên đường, Cố Mộng Mộng rất hào hứng, khoa chân múa tay nói: “Cuối cùng cũng xong rồi, sáng mai chỉ việc tới xem họ thi đấu thôi. Duy An, cậu nhất định phải ra sân xem đấy, vừa hay giúp mình trông nước và quần áo cho đội bóng luôn…”

Duy An gật đầu nhận lời, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, ngay tiếng chó hoang trong trường sủa nghe cũng vô cùng vui tai. Họ men theo con đường nhỏ đi về, Cố Mộng Mộng bàn với cô xem nên “diệt” Trịnh Chí Ma thế nào sau khi trận đấu kết thúc: “Ăn Pizza? Không không, không ngon, chúng ta ăn buffet đi…”

Tối nay Đại học G có sương, một màu tĩnh mịch.

Cô gái mặc quần áo dày cộp khoác tay cô bạn nhảy nhót bên cạnh gật đầu đồng ý: “Ừm, buffet cũng ngon.”

Nói xong hai cô gái cười rúc rích với nhau mãi, cuối cũng Duy An cũng đã kết thúc công việc lặt vặt của mình, nghĩ đến Tống Thư Minh, cô rút di động ra nhìn, anh chưa trả lời tin nhắn của cô. Khi cô đang định gọi điện, thì thấy có người gọi tới, vậy là tiện tay bấm nút nghe.

“Chim cánh cụt?” Là Kiều Ngự.

Duy An nghe giọng anh thì thoáng do dự, xong không cúp máy, mà hỏi thẳng: “Có chuyện gì thế?”

Người ở đầu dây bên kia đáp: “Anh ta không phải thầy giáo.”

Họ đã đi tới hành lang ký túc, xung quanh vắng ngắt, nên âm vọng rất to, bên ngoài cửa sổ bóng cành cây in trên tấm kính, khẽ lay động, giống như con dã thú khổng lồ đang rình rập chờ cơ hội. Có thứ gì đó xuyên qua lớp sương mù dần trở nên rõ ràng, mắt Duy An nhìn chằm chằm vào cửa sổ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rõ ràng không phải ở hướng đó… tại sao vừa rồi cô lại thấy bóng của thư viện chứ? Cửa sổ hành lang, rõ ràng nhìn về phía nhà ăn, không thể nào… là cô hoa mắt chăng?

Cô vội vàng giơ tay kéo người bên cạnh. Cố Mộng Mộng đang tìm chìa khóa, không nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu lên nói với cô: “Sao thế?”

“Cậu nhìn cửa sổ kia kìa, có thấy… có gì lạ lắm không?”

Cố Mộng Mộng dựng hết cả lông mao, “Á á á!”

Đèn trong hành lang bật sáng nên bên ngoài nhìn tối hơn hành lang, họ hoàn toàn không nhìn rõ cảnh đêm ngoài cửa sổ.

“Cậu cậu… đừng dọa mình, có gì lạ chứ? Bên ngoài chẳng phải chỉ có vài cái cây thôi sao.”

Duy An lắc đầu ra hiệu không sao, thở phào một tiếng nghĩ chắc do mình quá căng thẳng, vậy là vừa đi về phòng vừa tiếp tục câu chuyện, lúc này mới nhớ ra mình đã quên béng Kiều Ngự: “À, em không nghe rõ… anh nói gì?”

“Anh đã hỏi người ở khoa tiếng Anh rồi, trong khoa họ căn bản không có thầy giáo nào họ Tống hết!” Giọng Kiều Ngự vô cùng tức giận.

“Anh…” Duy An ngẩn ra, đột nhiên bật cười, nói với anh: “Thật nực cười, Kiều Ngự, có phải anh uống quá nhiều rồi không?” Nếu không sao lại làm cái chuyện nực cười như thế.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches